Thời gian như lắng đọng lại vào ngày Tháng Mười Một dịu dàng, mang theo bao ký ức về người lái đò năm xưa. Ánh mắt ân cần, giọng nói ấm áp, bàn tay nâng đỡ - tất cả hòa quyện thành một miền thương nhớ không thể phai mờ. Ngày 20/11 sắp đến, những lời chúc giản dị nhưng đong đầy cảm xúc lại được gửi đi, như đóa hoa tri ân dành tặng những người đã thắp sáng con đường tri thức.
Khởi nguồn từ năm 1946, khi những người lái đò trên khắp thế giới cùng chung tay đấu tranh cho một nền giáo dục tiến bộ và nhân văn, ngày 20/11 ra đời như một biểu tượng của những giá trị cao đẹp. Tại Việt Nam, ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 lần đầu được tổ chức vào năm 1958, trở thành dịp để tôn vinh những người đã lặng lẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp trồng người. Qua năm tháng, ngày 20/11 không chỉ là một ngày lễ, mà còn là lời nhắc về truyền thống “tôn sư trọng đạo” thấm đẫm trong mỗi người con đất Việt.
Nhìn lại những năm tháng học trò vẫn vẹn nguyên trong ký ức, hình ảnh người thầy, người cô vẫn luôn hiện diện như những ngọn đèn hải đăng, dẫn dắt mỗi bước đi trên con đường tri thức của bao thế hệ. Nhớ những buổi sáng đầu đông, khi làn sương khẽ lướt qua, bóng dáng ấy vẫn đứng đó, bên cạnh chiếc bàn trên bục giảng, ánh mắt ân cần dõi theo từng bước đi chập chững của đám học trò nhỏ. Nhớ những buổi sáng đầu đông ấy, đôi mắt tròn xoe ngây ngô nhìn thầy, nhìn cô, ngập tràn sự tò mò và háo hức trước những bài học mới.
Nhớ những buổi sáng ngày đông ấy, hồi những về những bài học đầu đời ùa về….
Hơn cả một lời chúc, đó là cảm xúc chân thành từ những trái tim nhỏ bé nhưng tràn đầy tình cảm dành cho người lái đò kính yêu.
Chắc hẳn trong quá trình học tập trên mái trường, đều có những bài học quý giá mà thầy cô đã trao tặng, không chỉ là những kiến thức được ghi lại trong sách vở, mà còn là những bài học sâu lắng về cuộc sống, về lòng kiên nhẫn, về tình yêu thương và cả những lần vấp ngã. Những bài học ấy, dù giản dị, nhưng luôn là ngọn đèn soi sáng cho con đường ta đi, là sức mạnh giúp ta đứng vững khi đối mặt với khó khăn.
Thầy cô dạy rằng “Hãy tin vào chính mình”, thầy cô chỉ bảo rằng “Đừng sợ, con đường khó đến đâu cũng vượt qua được”, và dù có bao nhiêu thử thách, thầy cô vẫn lặng lẽ dõi theo từng bước trưởng thành của học trò, như một bóng cây che chở, luôn ở bên, dẫn lối những con đường phía trước.
Với bài học quý giá của thầy cô, chúng em chắc chắn sẽ tự tin vững bước trên hành trình phía trước. Đợi thành công của chúng em, nhé!
Trong tiết trời se lạnh tháng Mười Một, thật đặc biệt khi những tâm hồn nhỏ bé lại quy tụ về chốn cũ, gặp thầy cô, gặp bạn bè và cùng gửi ngàn lời chúc yêu thương như một món quà ấm áp trao tặng những người đã dẫn dắt “bọn nhóc nghịch ngợm” qua từng bước đi đầu đời.
Những lời chúc ấy, giản dị nhưng đầy ắp tình cảm, như một lần nữa nhắc nhở về công lao thầm lặng của thầy cô – những người không chỉ dạy dỗ kiến thức, mà còn truyền tải những giá trị sống, nuôi dưỡng nhân cách và lòng kiên trì.
Cảm ơn thầy cô, vì đã luôn bên cạnh, dõi theo và nâng đỡ những bước đi từ thuở còn ngây ngô cho đến khi trưởng thành.
Mong rằng những lời chúc này sẽ là sợi dây gắn kết yêu thương, gửi gắm trọn vẹn lòng biết ơn sâu sắc đến thầy cô. Và mong rằng, tất cả chúng ta sẽ không quên những bài học quý giá cùng sự tận tụy thầm lặng của thầy cô, những người đã chắp cánh cho bao ước mơ bay cao, bay xa.
Chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Bình luận