Không ồn ào phô trương, không sa vào khuôn mẫu truyền thống, triển lãm nghệ thuật “Ngộ” của PoDo Wedding & Decoration nhẹ nhàng mở ra một thế giới đầy hoa và cảm xúc. Ở đó, ai bước vào cũng nhẹ tay, khẽ thở và rồi bất giác ở lại thật lâu – như thể đang đứng giữa một miền ký ức vừa cũ vừa mới, rất “Ngộ”.

Vì sao là “Ngộ”?
Không ồn ào, không cố gắng dẫn dắt, triển lãm “Ngộ” mở ra như một khoảnh khắc dừng lại giữa nhịp sống sáng tạo hối hả, nơi PoDo tự hỏi: Mình đã bắt đầu vì điều gì? Và nếu được làm lại, mình sẽ làm khác đi chứ?
Từ câu hỏi ấy, “Ngộ” ra đời, như một cuộc đối thoại chân thành giữa nghệ thuật và cảm xúc. Không áp đặt bất kỳ định nghĩa nào, triển lãm “Ngộ” là không gian để người xem tự cảm nhận, chạm vào những điều từng cho là ngớ ngẩn, để rồi bất giác ngộ ra điều gì đó rất riêng, rất thật, rất yêu.


Theo định nghĩa của PoDo, “Ngộ” không chỉ là sự tỉnh thức, mà còn là tinh thần cởi mở của sáng tạo. Là khi cảm hứng đến bất ngờ trong một buổi chiều nắng đổ nghiêng, là niềm vui hồn nhiên nảy lên từ những điều tưởng chừng vụn vặt hay là những tâm hồn đồng điệu tình cờ chạm mặt và kể những câu chuyện tình yêu kỳ khôi.
Triển lãm “Ngộ” có gì?
Không có bảng thuyết minh dài dòng, không cần lời dẫn, mỗi không gian tại “Ngộ” tự kể câu chuyện riêng.


Có góc hoa hồng được sắp đặt như một bàn tiệc đang chờ đợi… một cuộc hội thoại. Có ánh sáng mềm như vải lụa đổ xuống những đóa baby trắng, khiến người ta nhớ về lần đầu nắm tay ai đó. Có bản nhạc vang lên như bước chân của một cô dâu đang đi giữa cánh đồng ký ức.
Mỗi loài hoa hiện diện không chỉ để “đẹp” – mà để nói lên một sắc thái cảm xúc: yêu thương, tổn thương, vỡ òa, chữa lành, hy vọng. Như lời chia sẻ từ Art Director Tú Nguyễn – người đứng sau triển lãm: “Tôi không muốn mọi người chỉ đến để ngắm. Tôi muốn họ chạm, họ nghe, họ nhớ. Mỗi chi tiết đều kể một phần ký ức nào đó – nếu bạn lắng nghe đủ lâu.”
Những người đã đến, đã “ngộ” ra điều gì đó cho riêng mình
Triển lãm không lớn, nhưng ai đến rồi cũng ở lại rất lâu. Có người mỉm cười nhẹ tênh khi nhìn thấy một chiếc khăn ren cũ được tái chế thành rèm cửa, có người rưng rưng trước cụm hoa mẫu đơn khô treo lơ lửng giữa căn phòng tối.


Triển lãm kết thúc nhưng dư âm còn đọng lại mãi, không phải trong hình ảnh, mà trong những rung động rất riêng. Có lẽ, đó chính là điều PoDo muốn trao gửi: rằng mọi câu chuyện đều có thể được kể bằng hoa. Chỉ cần bạn chịu ngồi lại và chịu “ngộ”.
Bình luận